Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 42: Tò mò về thành tích của tôi như vậy ư?

Chương sau
Danh sách chương

Lời nói của thầy Trình như một viên đá làm dậy một trận sóng to, lớp 10A1 toàn bộ nổ tung.

Tên Vương Từ này tất cả mọi người đều kiêng kỵ, dù sao tầng thượng lưu thành phố C cũng chỉ có mấy dòng họ, còn nhà bọn họ cũng chỉ là cha mẹ làm được chút tiền, không đạt tới cấp bậc của Vương gia kia. Hơn nữa, thời học sinh, cũng không có mấy người đổ xô đi nịnh hót, đút lót để đạt được công danh lợi lộc.

Vương Từ một tuần sau khai giảng đều không xuất hiện được mấy lần, nhưng biểu hiện của gã ta vênh váo, hung hăng, còn tàn nhẫn, khoa trương, làm cho bọn họ đều không thoải mái.

Hiện tại gã trực tiếp chuyển lớp, ngược lại là chuyện tốt.

Mọi người trong lòng đều âm thầm thở phào một hơi.

Tống Dụ nhàn nhạt cong khóe miệng, cũng không nói gì. Vương Từ đi thì tốt, tốt nhất ba năm nay đừng để cậu nhìn thấy gã ở thành phố C.

Thầy Trình cũng không nhiều lời về chuyện của Vương Từ, chỉ kêu hai bạn nam cao to khiêng mấy cái bàn của tổ một đi.

Liếc nhìn chỗ ngồi của cả lớp, thầy thở dài: “Sau khi kỳ kiểm tra tháng kết thúc, chúng ta sẽ sắp xếp vị trí một lần nữa. Các em ngồi như bây giờ, lúc vào tiết nói chuyện tới mức không lo tìm không được người.”

Cả lớp ồn ào cười to.

Thầy Trình lườm bọn họ một cái: “Thầy vừa mới chuyển đến trường Nhất Trung của thành phố C, tiếp quản lớp các em. Kỳ kiểm tra tháng đầu tiên có liên quan đến thể diện của thầy, đừng làm cho thầy mất mặt – nếu thi rớt, các em sẽ biết hành ăn ngon như thế nào.”

Học xong một tiết, mọi người đều phi thường yêu quý người thầy chủ nhiệm mới này.

Bầu không khí của lớp thả lỏng, ở chung với nhau cũng thoải mái hơn.

Có nam sinh nhấc tay, cười đến xán lạn: “Thế thầy ơi, nếu bọn em thi tốt thì có được khen thưởng không ạ?”

Thầy Trình thu dọn giáo án, đẩy kính mắt lên, chậm rì rì nói: “Nếu như điểm trung bình của lớp nằm trong top 3 của khối, chúng ta sẽ tổ chức hoạt động vui chơi.”

“Ồ ồ ồ tuyệt quá!”

Cả lớp bắt đầu rú lên, ồn ào náo nhiệt.

“Thầy ơi em muốn đi ăn lẩu!”

“Thầy ơi em đề nghị đi ngoại khóa.”

Có người cười nhạo: “Học sinh tiểu học sao, còn đi ngoại khóa. Thầy, chúng ta đi hát karaoke đi.”

Thi còn chưa thi, mọi người đã bắt đầu hưng phấn đề xuất ý kiến.

Thầy Trình đứng trên bục giảng cầm giáo án vỗ xuống, tức giận: “Im lặng! Nhìn dáng vẻ quỷ kêu quỷ gào của mấy em, làm sao có thể đi cạnh tranh với lớp khác được. Nếu điểm trung bình lớp đứng ngược từ dưới lên, mỗi người ra sân chạy ba vòng cho tôi.”

Chạy ba vòng quanh sân.

Lập tức không ít người phát ra tiếng kêu rên.

Thầy chủ nhiệm trước khi rời đi, bỗng nhiên liếc nhìn danh sách, nói một câu: “Bạn Tống Dụ, đến văn phòng của thầy một chút.”

Tống Dụ đang nghiên cứu kế hoạch học tập Tạ Tuy viết ra cho mình: “???”

Vì sao lại gọi cậu.

Chờ đến lúc tới văn phòng, cậu liền biết nguyên nhân.

Thầy chủ nhiệm mới vẻ mặt ôn hòa, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Không cần khẩn trương. Em ngồi xuống đi. Thầy chỉ muốn hỏi xem mấy ngày khai giảng này em có gặp phiền toái gì không thôi.”

Tống Dụ ngồi xuống, có chút nghi hoặc. Gặp phiền toái gì? Tuy rằng cậu rất không muốn thừa nhận, nhưng mấy bữa nay, cậu hình như mới là người mang phiền toái đến cho người khác.

Giọng điệu của thầy Trình dịu dàng hơn: “Thầy hiệu trưởng đã nói với thầy chuyện thân thể em không tốt. Thường ngày, nếu có gì không thoải mái, hay có ai gây khó dễ, em đều có thể tới văn phòng tìm thầy. Thầy nhá máy cho em, em lưu số thầy vào đi. Bạn cùng bàn hiện tại của em là Tạ Tuy à, trò ấy là một đứa trẻ ngoan, học hành chăm chỉ. Em nên theo trò ấy ngoan ngoãn học tập, ai bắt nạt em, em nhớ nói với thầy.”

Tống Dụ: “…”

Tống Dụ: “Vâng ạ, cảm ơn thầy.”

Trong khoảng thời gian Tống Dụ đến văn phòng, lớp 10A1 đều bùng nổ.

Một đám người ánh mắt nóng rực nhìn về phía Tạ Tuy, mở miệng hô một tiếng “Tạ thần”, tội nghiệp kêu rên, đại loại như “Điểm trung bình của lớp phải dựa vào cậu rồi”, “Niềm hy vọng của cả lớp ở trên người cậu”.

Tạ Tuy còn chưa nói gì, Mã Tiểu Đinh đã bất mãn kêu la, “Chuyện gì đây, không để Dụ ca của bọn tôi vào trong mắt à?”

Đối với điều này, Hề Bác Văn hoàn toàn đồng lòng với y. Cậu ta có một loại cảm giác đắc ý, giống như mình nắm giữ một bí mật mà không ai biết: “Ây, nông cạn, các cậu đều bị thân phận giáo bá của Dụ ca lừa rồi. Kỳ thực, Dụ ca cũng là một học bá đấy, vừa đến Nhất Trung của thành phố C đã trực tiếp tranh hạng nhất với Tạ thần. Các cậu có sợ hay không?”

Cả lớp: “???”

Cá lớp: “Oa!!”

Nhớ lại bộ dáng Tống Dụ ngồi trong lớp thời thời khắc khắc khắc khổ học tập, càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Cả lớp hai mắt phát sáng: “Tạ thần, Tạ thần, đây là sự thực sao?”

Tạ Tuy: “…”

Hắn cảm thấy hai người này là đang hố Tống Dụ.

Vì không để nhóc con kia đến lúc đó quá mất mặt, Tạ Tuy gõ gõ bàn, suy nghĩ một chút, đầy thâm ý cười nói: “Tống Dụ rất thông minh, nhưng giáo trình của thành phố A và thành phố C vẫn có chút khác nhau.”

Tống Dụ – người không hề hay biết rằng mình vừa được trao vương miện ‘học bá’ – trở về phòng học.

Cậu cảm thấy ánh mắt một đám người nhìn cậu kỳ kỳ quái quái, trong đôi mắt tràn ngập chấn động cùng kinh ngạc.

Mã Tiểu Đinh hỏi cậu: “Dụ ca, thầy chủ nhiệm mới gọi anh làm gì vậy?”

Tống Dụ nghĩ rồi nói: “Không có gì, chỉ một vài chuyện thông thường thôi.”

“Ồ ồ,” Mã Tiểu Đinh tràn đầy phấn khởi tranh công, “Dụ ca, kỳ kiểm tra tháng lần này anh nhất định phải được thành tích tốt, mang vẻ vang về cho lớp 10A1 chúng ta. Em vừa mới đem thân phận học bá ngầm của anh nói cho mọi người.”

Tống Dụ: “??”

Cậu đột ngột xoay người, con mắt trừng lớn, một mặt đều là vẻ khó tin: “Cậu nói cái gì?”

Mã Tiểu Đinh không biết giờ chết sắp tới, dương dương đắc ý bảo: “Thân phận học bá thành phố A của anh đấy, thiếu một chút 800. Lúc em nói ra, chói mù mắt bọn họ luôn – Ối, Dụ ca, anh đánh em làm cái gì.”

Tống Dụ bóp bàn tay đau của mình, không thèm nhìn tầm mắt oan ức muốn khóc của Mã Tiểu Đinh, quay người lại, duy trì bình tĩnh nói với Tạ Tuy: “Có phương pháp nào trong hai tuần tăng 400 điểm không?”

Tạ Tuy cười khẽ: “Có, nằm mơ.”

Tống Dụ: “… Đệt.”

Hình tượng giả bộ cho hay vào, cũng sẽ có một ngày ngã ngựa.

Tiết cuối là thể dục, vẫn là thời gian vận động tự do.

Tống Dụ ngồi dưới tàng cây học thuộc từ đơn, bộ dáng khắc khổ học tập làm cảm động toàn bộ lớp 10A1. Vừa đẹp trai, vừa biết đánh nhau, còn thích học tập! Cõi đời này làm sao lại có người ưu tú đến thế chứ.

Tạ Tụy vốn ở cùng cậu, nhưng sau đó lại bị thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng.

Trong văn phòng.

Thầy Trình chần chờ hỏi: “Em là bạn cùng bàn của trò Tống Dụ, cảm thấy thế nào?”

Tạ Tuy mỉm cười: “Rất tốt ạ. Cậu ấy rất đáng yêu.”

Thầy Trình thở phào một hơi, cầm bút: “Thế sau kỳ kiểm tra tháng thầy vẫn sẽ xếp hai em ngồi cũng một chỗ. Trò Tống Dụ thân thể không tốt, cần xung quanh yên tĩnh, ngồi bên em rất tốt.”

Tạ Tuy cầu còn không được, gật đầu một cái: “Cám ơn thầy.”

Hắn ra ngoài. Lúc xuống lầu, bị người gọi tên lại.

“Tạ Tuy.” Âm thanh ôn nhu như nước, mang một chút ý cười.

Tạ Tuy dừng bước chân lại, nghiêng đầu, nhìn thấy người bước ra là một nữ sinh mà hắn nhận không ra.

Giày trắng, áo sơ-mi màu lam nhạt, váy gấp nếp trắng, lộ ra đôi chân vừa trắng vừa mịn, bên eo đeo thắt lưng. Cô đeo trang sức trang nhã, son môi màu quýt, mái tóc vừa dài vừa đen xõa ở sau lưng, toàn thân một bộ khí chất tươi mới, dịu dàng.

Tạ Tuy quan sát cô ta, đôi mắt hắn đen thuần, khi nhìn người luôn mang một chút cảm giác lạnh lẽo. Lúc hắn không cười, cảm giác thanh lãnh, xa cách trên người hết sức rõ ràng, cự người ngàn dặm.

Bạch Tuyết Hân sững sờ, lần đầu tiên cảm nhận được loại ép bức này từ một người cùng lứa tuổi, nhưng càng là như vậy, không phải càng có tính khiêu chiến sao – hắn bây giờ còn chưa trở về thành phố A, là cơ hội tốt nhất của cô. Cô đối với vẻ ngoài của mình rất tự tin, đi về phía trước một bước, trên mặt là vẻ ngạc nhiên mang ý cười, còn có một tia thẹn thùng: “Bạn chính là Tạ Tuy à, mình… mình có nghe bạn cùng bàn của mình nói về bạn.”

Tạ Tuy nhìn cô ta, tầm mắt vẫn lạnh băng.

Lông mi của Bạch Tuyết Hân chớp chớp như một cây quạt nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tạ thần, nói ra thì mình còn muốn xin lỗi bạn một tiếng, là về Trần Chí Kiệt lớp mình, mình không biết cậu ấy có gây phiền phức cho bạn hay không, nhưng việc này là bởi vì mình mà nên. Tạo rắc rối cho bạn rồi, rất xin lỗi.”

*Nhắc lại một tí: crush của Trần Chí Kiệt là Bạch Tuyết Hân, mà Bạch Tuyết Hân có hứng thú với Tạ Tuy

Cô vươn tay ra, đưa thêm một cây bút: “Mình, mình, mình có thể xin phương thức liên lạc của bạn được không. Viết lên tay mình là được.” Cô ngượng ngùng cười rộ lên.

Vì người theo đuổi mình nói lời xin lỗi.

Ngôn từ ngây thơ vô tội, rất dễ khơi gợi lòng hư vinh của nam nhân. Nữ thần mà tên kia cầu còn không được hiện tại đang lấy lòng hắn.

Đại khái là do ảnh hưởng của Tống Dụ, loại khí chất lạnh lùng trên người hắn đã giảm bớt rất nhiều. Đối với loại theo đuổi vụng về này, hắn vẫn rất lễ phép nói: “Cám ơn, không cần xin lỗi, cũng không cần liên lạc.”

Dứt lời, hắn xoay người định rời đi.

Bạch Tuyết Hân lần đầu bị người ta cự tuyệt, con ngươi trừng lớn, hình tượng thanh thuần suýt chút nữa nứt toác. Nhưng cô ta vẫn cắn môi, tiến lên một bước, giữ cánh tay Tạ Tuy, kéo dài âm thanh như làm nũng: “Cự tuyệt một cô gái như vậy, có phải là quá tàn nhẫn không nha, Tạ thần.”

“Mình thấy bạn ở thành phố C chỉ thân thiết với mỗi một mình Tống Dụ, bởi vì cậu ta tốt với bạn sao. Kỳ thực mình cũng có thể đối xử tốt với bạn, so với cậu ta còn tốt hơn.”

Cô lè lưỡi làm nũng, tay phải đưa cây bút, tay trái lộ mu bàn tay ra, chớp mắt cười nói: “Để lại số điện thoại đi? Mình sẽ đem kinh ngạc đến cho bạn.”

Tạ Tuy tránh thoát khỏi cô ta, khóe môi vung lên ý cười lạnh lẽo.

Kiếp trước hắn từ chối nữ nhân không biết bao nhiêu lần, tiểu thư, minh tinh, thuần khiết, nóng bỏng, các loại thủ đoạn câu dẫn đều là cấp bậc cao nhất.

Động tác của Bạch Tuyết Hân ở trong mắt hắn còn chưa đủ tư cách.

Hắn cầm lấy cây bút từ trong tay cô.

Trước tầm mắt thoáng đắc ý của Bạch Tuyết Hân, Tạ Tuy cụp mắt, hững hờ, cười nói: “Đừng nhắc đến Tống Dụ, chị không xứng.”

Cộp.

Cây bút bị ném xuống cầu thang, lăn xuống.

Biểu tình của Bạch Tuyết Hân cứng ngắc, toàn thân đóng băng tại chỗ.

Tạ Tuy đã đi rồi.

Để lại Bạch Tuyết Hân ánh mắt phẫn nộ, ngón tay chậm rãi siết chặt.

Những ngày sau, Tống Dụ mỗi ngày quấy rầy Tạ Tuy không biết bao nhiêu lần.

Mà việc học bá thật thật giả giả của cậu rốt cuộc cũng bị đưa lên diễn đàn ồn ào.

[Đoán xem thành tích kiểm tra tháng của Dụ ca]

Lâu chủ: Làm đại diện cho tinh phong huyết vũ trên diễn đàn, tất nhiên chuyện gì cũng cần phải có một bài post độc lập. Tôi có một người bạn lớp 10A1 bảo tôi rằng bản chất Dụ ca là một tên học bá, mọi người có tin không? Lâu chủ đây thì bán tín bán nghi, đã bắt đầu chờ mong thành tích kỳ kiểm tra tháng của Dụ ca.

1L: Hì hì hì ông xã của tui đương nhiên là văn võ song toàn nha.

2L: Tin tin tin, Dụ ca lúc trước bởi vì muốn học tập mà bức toàn bộ người trên diễn đàn dẹp luôn cái diễn đàn này, cô quên rồi sao?

3L: Tôi tin, Tuy Dụ szd*. Thành tích của Tạ thần trâu bò như vậy, bạn trai làm sao có thể kém cạnh?

*szd: (Shì zhēn de) 是真的 = là thật. Tuy Dụ là có thật

4L: Tôi thấy không đáng tin lắm… Không fan cũng không anti, tôi cảm thấy Dụ ca càng giống học tra hơn.

Tống Dụ đã bị chìm đắm trong học tập rất nhiều ngày, không hề xuất hiện trên diễn đàn. Đi học rồi, lưu lượng của diễn đàn cũng lớn hơn, đám antifan từng mai danh ẩn tích một quãng thời gian lại tái xuất giang hồ.

34L: Tin cái búa, mấy người khoa trương khen hắn đánh nhau lợi hại là được rồi, đừng sỉ nhục cái từ ‘học bá’ này. Mệnh hắn tương lai sẽ làm nhân viên dời gạch ở công trường. Đừng đụng chạm vào những người học tập chăm chỉ khắc khổ.

35L: Mấy ngày không lên, thân phận tên bình xịt họ Dụ này đã được tẩy trắng rồi? Vừa mắng người vừa đánh nhau, loại thanh niên lêu lổng này, ai da da, đám nữ sinh trường tôi mắt mù cả rồi.

36L: Chờ thành tích ra vả mặt thằng họ Dụ. Cười chết, hót nữa đi các em.

56L: Quãng thời gian trước một câu cũng sợ không dám nói, hiện tại lại chui ra. Buồn nôn.

57L: … Tuy rằng rất muốn oán hận đám bình xịt, nhưng tôi cảm thấy vẫn đừng làm rộn quá mức. Nếu cuối cùng Dụ ca không phải là học bá, đến thời điểm đó thật mất thể diện.

Bọn nhổ nước bọt càng hoạt động mạnh mẽ hơn.

84L: Tôi cá tổng điểm của nó không quá 500, đứng ngược từ dưới lên toàn khối. Vừa nhìn liền thấy là một thằng côn đồ rồi.

85L: Đúng đúng đúng. Tống Dụ là học bá là chuyện buồn cười nhất tôi nghe năm nay.

86L: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha

88L Ông xã Dụ ca của cưng: Cười đã chưa?

89L Ông xã Dụ ca của cưng: Tò mò về thành tích kiểm tra tháng của tôi như vậy?

90L Ông xã Dụ ca của cưng: Nếu tôi không lọt vào top 100 toàn khối, cả tòa lâu này toang rồi, một người cũng đừng hòng chạy. Không thể oan uổng cái danh ‘giáo bá’ này được. *khẽ cười*

Tống Dụ dựa vào giường, mặt không chút cảm xúc mà phản hồi. Cậu hút một ngụm nước trái cây, mắt trừng một cái.

Kỳ kiểm tra tháng cậu chỉ là muốn qua mặt ông bố của mình thôi, có được hay không? Có thể để bọn họ lấy ra làm trò vui xem à?

Diễn đàn Nhất Trung.

Yên tĩnh một cách chết chóc.

Bọn nhổ nước bọt: “…”

Rất lâu sau.

Trong bài post lượt bình luận tăng điên cuồng, hận không thể chém chết bọn bình xịt.

[Tụi bây cmn cười cái rắm a a a a a a a a a]

[Cười đã chưa??? Buồn cười sao??]

[Mẹ nó tối nay chị mày xé chết đám bình xịt bọn bây!!!!!!]

Bọn nhổ nước bọt suy sụp.

Đm, chăm chú học tập còn lên diễn đàn làm gì.

Có người run rẩy đề xuất ý kiến.

151L: Có đội ngũ nào đi ám sát top 100 của khối không? Dắt tôi đi theo với, tôi không muốn chết, tôi muốn đưa Dụ ca lên vị trí top 10 cơ. TT____TT

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê


Chương sau
Danh sách chương