Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 45: Giáo bá bận rộn

Chương sau
Danh sách chương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Dụ tối qua ngủ hơi muộn, bây giờ bị đánh thức, tâm tình phi thường không tốt.

Cho nên, lúc mở mắt ra, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa buồn bực.

Tầm mắt như dao nhìn về phía người đánh thức cậu.

Tên lưu manh cũng chú ý tới, nghiêng đầu đánh giá Tống Dụ, con mắt hơi nheo lại.

Nhìn Tống Dụ nghiêm cẩn mặc đồng phục học sinh, lại một bộ dáng vẻ thanh tú gầy yếu, gã ta nhất thời khóe miệng cong lên, thu chân lại, đứng lên, không có ý tốt nói: “Ha, học sinh chuyển trường, thương lượng với mày chuyện này cái.”

Tống Dụ dùng tay xoa nắn mi tâm, một mặt tối tăm.

Trước mặt cậu, người bạn học kia hiện tại đôi mắt đỏ như thỏ, nước mũi sụt sùi, nước mắt một mực chảy dài, đang ngồi xổm xuống nhặt sách.

Trong phòng thi cuối cùng này, hơn nửa là thiếu niên không lo học, những người khác biết không chọc vào nổi, chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy.

Tên lưu manh quanh năm leo tường trốn học, lên mạng mê muội trong game, không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, tất nhiên không biết trường Nhất Trung thành phố C có một người giáo bá mới, cũng không nhận ra Tống Dụ, chỉ coi cậu là một người dễ bắt nạt. Gã bước tới, tay đè lên bàn Tống Dụ, hừ cười hai tiếng: “Lát nữa thi, chăm sóc anh em chút chứ. Mày giải xong một bài liền truyền một bài, hoặc là trực tiếp đổi bài thi cho nhau cũng được. Tao thấy mày lớn lên cũng không giống đồ ngu, hẳn nên hiểu ý tứ tao chứ.”

Khóe miệng Tống Dụ giật giật, khẽ nâng đầu, ánh mắt trào phúng, âm thanh lạnh lẽo: “Nhưng tao đây nhìn mày như đồ ngu.”

Tên lưu manh sững sờ, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, tức giận, đưa tay muốn xách cổ áo Tống Dụ lên: “Rượu mời không uống, chỉ uống rượu phạt. Tao thấy mày đây đếch cần thi rồi.”

Tống Dụ bắt lấy cổ tay của gã, dùng sức kéo về phía trước, sau đó một cước đá vào đầu gối gã, đá gã quỳ xuống trên mặt đất.

Tên lưu manh trợn to mắt, toàn thân không thể động đậy.

Tống Dụ mặt không cảm xúc nhấn đầu của gã, ngón tay chỉ xuống đống sách vở bút viết trên mặt đất, âm thanh lãnh đạm: “Nhặt lên hết, thiếu một thứ, tao bẻ gãy đầu mày.”

Động tác của cậu quá mức bá đạo lại đẹp mắt, làm cho đám học sinh chỉ biết phẫn nộ mà không dám làm gì trong phòng học nhìn tới sững sờ.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu xuống mái tóc nhạt màu của thiếu niên, toàn thân sạch sẽ, khí thế sáng sủa bức người.

Trong phòng học có người nhận ra cậu: “Dụ ca!”

Nhất thời, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu tăng lên.

“Đó là Dụ ca?”

“… Ôi đm, ngoài đời thật sự đẹp trai như vậy?”

Nam sinh nhỏ con nãy giờ khóc thút tha thút thít cũng ngây ngốc, sau cặp kính dày cộp là đôi mắt đỏ như thỏ, chăm chăm nhìn Tống Dụ.

Tên lưu manh quỳ trên mặt đất cảm thấy đầu gối đau muốn nứt, rõ ràng là do chính mình chọc vào cây đinh trước, một chút uy phong cũng không còn, sợ đến muốn tè ra quần. Tay gã run rẩy nhặt một mạch đống sách trên mặt đất, còn dùng quần áo của mình lau sạch, đưa cho người khác.

Gã ta như chó mất chủ, khập khiễng đỡ bàn, ảo não ngồi trở lại vị trí.

Học sinh trong phòng hít một hơi khí lạnh, trong lòng cảm thán Dụ ca khủng bố đến như vậy sao.

Cậu nam sinh cầm hộp bút trong tay, sợ hãi nói: “Cám ơn cậu.”

Cơn buồn ngủ của Tống Dụ gần như đã tan sạch, xoa nhẹ mí mắt, không còn phần lệ khí kia, bảo: “Không cần, trừng ác dương thiện là chuyện mà giáo bá nên làm.”

Tên lưu manh sau khi về chỗ thì tức giận không nhịn được, cái ghế vang lên âm thanh lét két, một mực không an phận.

Tống Dụ ngước mắt, tầm mắt như đao phong.

Bên kia lập tức yên tĩnh.

Quay đầu, Tống Dụ chậm rãi bổ sung: “Còn phải duy trì kỷ luật nữa.”

Cả phòng: “…”

Giáo bá các cậu quả là bận rộn.

Chuông vào học vang lên, cô giám thị bước vào, môn thi đầu tiên chính là ngữ văn. Đối với phòng thi cuối cùng, tâm lý của giám thị rất vững, nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần không gây chuyện quá mức thì tùy tiện bọn họ giấy tờ bay loạn.

Nhưng mà hôm nay lại có chỗ bất đồng.

Có thể ngồi trong phòng thi này, bọn họ cơ bản đều là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng có vị đại Phật Tống Dụ ở đây, không ai dám gian lận.

Cô giáo ngồi trên bục giảng chơi điện thoại di động, chơi được một nửa ngẩng đầu lên nhìn một cái, bốn mắt nhìn nhau với hơn phân nửa học sinh trong phòng, mắt to mắt nhỏ.

Nhất thời, không khí có chút yên tĩnh.

Bọn học sinh: “…” Mờ mịt quá, không biết nên làm cái gì.

Cô giáo: “…” Kinh ngạc quá, là do mình chơi điện thoại di động, bọn học sinh có ý kiến gì à.

Cô giáo ho một tiếng, cất điện thoại đi, bắt đầu giả vờ giả vịt đứng lên đi đi lại lại. Cô tới tới lui lui, tầm mắt bị Tống Dụ ngồi hàng cuối hấp dẫn. Dù sao, trong cả phòng học, thiếu niên tuấn tú đang yên tĩnh làm bài này đặc biệt khác với mọi người. Cô đứng bên cạnh Tống Dụ, nhìn cậu lý giải thơ cổ cùng viết văn, đúng quy đúng củ, những điểm có thể lấy đều lấy được.

Cô giáo mắt mang ý cười, hài lòng gật đầu một cái.

Động tác này rơi vào trong mắt tất cả mọi người trong phòng học, thành một tín hiệu.

Bọn họ yên lặng có một suy đoán trong lòng – Trời ạ, Dụ ca nguyên lai thật sự là học bá?

Ngữ văn đại khái là môn học phiền toái nhất cả hai đời của Tống Dụ, khoảnh khắc vừa nộp bài thi, cậu cảm thấy tinh thần đặc biệt thoải mái.

Buổi trưa, cậu cùng Tạ Tuy đồng thời trở về chung cư.

Tống Dụ nói: “Tớ cảm thấy lần này có thể tiến vào top 100, nếu như bài văn tớ không viết lạc đề.”

Tạ Tuy khẽ cười: “Giỏi quá.”

Tống Dụ tràn đầy phấn khởi: “Chúng ta dò bài đi, là AAAD sao?”

Tạ Tuy liếc cậu một cái: “Thi xong liền quên mất rồi, chuẩn bị môn tiếp theo.”

Tống Dụ mơ hồ có dự cảm không tốt, trợn to mắt: “ĐM! Không phải là tớ chọn sai hết rồi đi!”

Tạ Tuy nín cười, nhẹ như mây gió đáp: “Không sao, hai mươi điểm thôi mà.”

Tống Dụ đứng đơ tại chỗ, biểu tình trời long đất lở, tâm tình lập tức trở thành phi hồn lạc phách. Dù sao, cậu cố gắng lâu như vậy, kết quả môn thi đầu tiên đã rớt. Trong nháy mắt, toàn thân cậu như quả bóng xì hơi, xẹp xuống.

Tạ Tuy: “Buồn như vậy sao?”

Tống Dụ mệt mỏi, không nói chuyện.

Tạ Tuy cười nói: “Dọa cậu thôi, là AAAD, không sai điểm nào.”

“Thật sự?” Tống Dụ lập tức ngẩng đầu, trong đôi mắt màu trà phát ra ánh sáng mừng rỡ như điên. Cậu phản ứng lại, cực kỳ phẫn nộ: “Cậu dọa tớ làm gì? Thành tích là chuyện có thể lấy ra đùa giỡn ư?!”

Tạ Tuy lại cười, nhìn cậu: “Đã nhớ kỹ chưa?”

Tống Dụ: “Cái gì?”

Tạ Tuy: “Thi xong không nên cùng người khác dò đáp án.”

Tống Dụ: “…”

Quả thực là đúng. Dò đáp án xong, loại tâm tình thất lạc, khổ sở kia thật không dễ chịu.

Mấy môn tiếp theo Tống Dụ đều không tìm Tạ Tuy dò đáp án nữa.

Kiểm tra tháng có thể xem như thuận lợi.

Có Tạ Tuy giúp cậu ôn tập trọng điểm, tập trung vào vài tri thức quan trọng, toán học cùng vật lý cũng không tính là quá khó.

Thậm chí, câu hỏi nâng cao còn tương tự như một đề cậu từng làm.

Đáp án cũng không thay đổi, ‘a’ bằng 5.

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh.

Khoảnh khắc nộp bài kia, Tống Dụ cảm giác bản thân như sống lại một lần nữa.

Tuy rằng thành tích còn chưa ra, nhưng ước hẹn kỳ thi tháng này cuối cùng cũng coi như kết thúc. Hơn nữa, cậu có tự tin rằng mình sẽ đạt được kết quả tốt.

Tốc độ chấm bài trường Nhất Trung nổi tiếng rất nhanh, đại khái hai ngày sau khi thi đã có kết quả rồi.

Thi xong, tiết tự học buổi tối.

Tống Dụ bắt đầu búng xu, xem như một dạng ký thác tâm lý lên trên nó, ngửa là tốt, úp là xấu. Nếu như đồng xu bị úp, chính là đồng xu có vấn đề, làm lại.

Mã Tiểu Đinh thi tiếng Anh xong, hồn cũng bị mất, đảo mắt: “Đề tiếng Anh nhắc đi nhắc lại mãi tên Lý Hoa. Cái thằng Lý Hoa ngày ngày cùng bạn nam đi dạo phố, đi ăn cơm, đi chơi bời, nó có bị gay hay không vậy!”

Hề Bác Văn ở bên cạnh cười ha ha ha: “Đề tiếng Anh lần này hay thật.”

Mã Tiểu Đinh hỏi Tống Dụ: “Dụ ca, cậu thi tiếng Anh thế nào rồi?”

Tống Dụ lại búng đồng xu, mặt ngửa, hẳn là sẽ may mắn. Cậu khóe môi mỉm cười, chậm rãi nói: “Chuyện như thi cử, 3 điểm do trời định, 7 điểm do người dốc sức làm, còn lại 140 điểm thì tùy tâm tình của giáo viên.”

Mã Tiểu Đinh: “…”

Hề Bác Văn đôi mắt tỏa sáng hỏi Tống Dụ: “Dụ ca! Nghe nói cậu còn thuận tiện dạy dỗ một tên thiếu niên bất lương trong phòng thi? Duy trì kỷ luật trường thi? Trong diễn đàn đăng một bài post, khen cậu lên tận trời, vừa chính nghĩa vừa anh tuấn, cậu không phải là giáo bá, mà là ông xã quốc dân.”

Tống Dụ thu tay lại, cười đến xán lạn: “Thật sao? Lát về tôi xem thử.”

Sau khi về phòng, trước hết cậu gọi điện thoại cho người nhà. Thi xong rồi, sinh khí tràn đầy.

Bấm số điện thoại cá nhân của cha cậu.

Tống Dụ nói thẳng vào vấn đề.

“Bố, trước hết chúc mừng con lọt vào top 100 toàn khối, bố có định thưởng con gì không?”

Tống đổng trăm công nghìn việc bên kia điện thoại kinh ngạc hỏi: “Có kết quả rồi?”

Tống Dụ giọng điệu nhẹ nhàng: “Vẫn chưa, cứ chúc sớm đi ạ. Có ra kết quả hay không đều không quan trọng.”

Tống đổng: “…………”

Tiếp sau truyền đến một trận giáo huấn rần rần hết sức mãnh liệt của Tống đổng.

Cách điện thoại cũng có thể làm cho lỗ tai Tống Dụ đau đớn.

Rất nhanh sau, cơn giận của Tống đổng tiêu tan.

Kỳ thực, ông định ra ước hẹn kỳ thi tháng này cũng chỉ là muốn Tống Dụ tìm chút chuyện làm, để cậu an phận ở trong trường mà thôi.

Tống đổng hỏi tới chuyện mình lo lắng: “Đã xuất viện ba tháng, con cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt ạ.” Tống Dụ ba tháng nay không chút dị dạng, ăn được, đánh nhau được, khuân vác được, nhưng cậu vẫn có chút tò mò đối với bệnh trạng trên người nguyên chủ: “Bố, bệnh của con rốt cuộc là như thế nào?”

Giọng điệu Tống đổng đầy hối hận: “Trách chú ba của con, mua một hòn đảo, đắc ý hết sức, nhất định phải kéo con qua đó chơi. Cuối cùng con ham chơi, suýt chết chìm dưới biển, hôn mê hơn nửa tháng, từ lúc tỉnh dậy về sau thân thể không còn tốt nữa.”

Tống Dụ sững sờ.

Tống đổng dừng một chút, lại thở dài: “Cũng trách con, ngày đó mưa rơi xối xả lại nhất định phải ra ngoài, ai cũng không cản được. Thôi được rồi… Lần trước lúc con xuất viện, bác sĩ Từ có nói bệnh tình đã bắt đầu ổn định. Bệnh này con không cần quá lo lắng, cũng không phải bệnh nan y.”

Trong lòng Tống Dụ bỗng nhiên nhói lên một cơn đau xót. Cậu thở dài một tiếng.

Là bệnh nan y đó bố ơi, 5 năm là gg rồi.

Một hồi sau, Tống đổng lại khó chịu mà nói: “Con từ nhỏ đến lớn muốn cái gì mà không có. Đã lớn như vậy, còn đòi được thưởng, có phải quá ấu trĩ không?”

Liền đổi đề tài: “Nói đi, muốn cái gì?”

Đối với hai cha con bọn họ, kết quả ra hay không thật sự không quan trọng.

Tâm tình có chút suy sụp của Tống Dụ khôi phục trong nháy mắt. Cậu suy nghĩ một chút, cười rộ lên, đôi mắt trong trẻo: “Bố, bố kêu người mua giúp con một chiếc đồng hồ đi. Con muốn tặng người ta.”

Tống đổng: “???”

Quà khen thưởng là lễ vật đem đi tặng người khác.

Tống đổng chua chát: “Tặng người bạn mà con từng nhắc tới à?”

Tống Dụ cong môi: “Dạ.”

Sau khi trò chuyện với cha cậu, Tống Dụ cầm điện thoại di dộng, hạ tầm mắt. Kỳ thực, đến với thế giới này, ký ức trước đây của cậu rất mơ hồ, đặc biệt là trước năm sáu tuổi, toàn bộ đều trống rỗng.

Nhưng hồi ức mờ mịt mười mấy năm lại không khiến cậu cảm thấy lạc lõng chút nào, cũng không khiến người nhà nghi ngờ cậu.

“Đây là chức năng tự chữa trị của hệ thống sao?”

Tống Dụ nhíu mày lại rồi lắc lắc đầu, đem sự việc này quẳng sau gáy.

Cậu ngồi xuống trước máy tính, mở diễn đàn trường học lên, muốn xem thử bài post trong miệng Hề Bác Văn khen cậu như thế nào, nhưng khi thật sự bấm vào rồi lại cảm thấy ngu ngốc, vô vị. Y như dự liệu, khen cậu đẹp trai, khen cậu bá đạo, khen cậu thiện lương chính nghĩa, một mảnh ô ô ô a a a, phun rắm cầu vồng*, còn có mấy người nam sinh khách quan phân tích, từ anti chuyển sang fan.

*Rắm cầu vồng: một từ ngữ mạng, khởi nguồn từ năm 2017. Ý nghĩa là fan luôn ca tụng thần tượng rằng họ là báu vật, chỗ nào cũng tốt. Nghĩa đen là cho dù thần tượng của họ có đánh rắm thì rắm phát ra cũng biến thành cầu vồng bảy màu.

233L: Ô ô ô mị còn nhớ hôm khai giảng mị kêu la đòi cắm sừng Dụ ca, trèo tường đến bên Tạ thần, ô ô ô mị sai rồi, Dụ ca, em xin lỗi. Anh đẹp trai như vậy, Tạ thần ưu tú như vậy, các anh là một đôi trời đất tạo thành.

234L: Thật tốt, tôi muốn xem các anh đẹp trai yêu nhau QWQ

235L: Các chị em lầu trên khắc chế nha! Qua chuyên lâu, qua chuyên lâu!

236L: *móc mũi* *móc mũi* Các người không lo lắng cho thành tích kiểm tra tháng của Dụ ca sao?

237L: Yếu ớt nói một câu, tôi cảm thấy Dụ ca hẳn là có thể lọt top 100. Trong lúc thi, giáo viên nhìn bài thi của cậu ấy đều nở nụ cười. TT___TT Đừng để cho chúng tôi thất vọng nha Dụ ca, em trai đây quỳ xuống lạy anh.

Cậu đại loại là giáo bá duy nhất tại kỳ thi tháng khiến người khác lo muốn nát tâm.

Lúc Tống Dụ thoát ra, không biết là lần thứ mấy trăm nhìn thấy cái chuyên lâu kia.

Hiện tại, nó đang một mực được đẩy lên trang đầu.

Cầm lấy chuột, suy nghĩ một chút, Tống Dụ vẫn bấm vào.

[Tiền đồ tựa hải, Tuy Dụ Nhi An]

Chuột kéo một đường đi xuống, đều là các loại điểm danh, các loại vạch lá tìm sâu để phát đường, từ tên của bọn họ, ngoại hình, sinh nhật, mặc sức tưởng tượng, viết ra cả một bản tuyên ngôn lãng mạn, cưỡng ép thành trời đất tạo nên.

Tống Dụ cảm thấy bản thân nhìn một lúc lâu cũng sẽ bị bọn họ tẩy não, thế là trực tiếp kéo xuống trang cuối. Đập vào mắt là một dòng quảng cáo.

[Các gái ơi, hì hì hì, mị viết truyện nên dùng nick ảo này nha, click vào tầng chủ* để nhận được niềm vui nghen. Bí mật ăn đường là được rồi, đừng tiết lộ ra ngoài! Đừng tiết lộ ra ngoài! Mị sợ quấy rầy cuộc sống của bọn họ QwQ]

*Tầng chủ: Một đặc tính mới của Baidu, có thể phản hồi chủ nhân của tầng lầu trong cùng một tầng. Ví dụ ở dưới. Trên cùng là ‘Lâu chủ’, phía dưới là ‘Tầng chủ’.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cầu được bao nuôi!]

[Yên tâm!! Lưu hành nội bộ!!]

[Tác giả sợ quấy rầy cuộc sống của bọn họ, độc giả sợ bị Dụ ca đánh bẹp đầu chó của mình.]

Tống Dụ: “…”

Ma xui quỷ khiến, cậu bấm vào tầng chủ.

[Mị bắt đầu đây!! Truyện hư cấu! Hư cấu!]

[Cám ơn sự ủng hộ của mọi người!!]

[Văn án:

Người của trường Nhất Trung thành phố C đều biết đến hotboy Tạ Tuy của bọn họ, lạnh lùng biếng nhác, cao không thể với tới. Từ chối vô số người theo đuổi, thanh lãnh cấm dục không khác nào một đóa hoa cao lãnh, dường như cả đời này cũng sẽ không động tình.

Sau đó, một người thiếu niên chuyển trường tới đây, dáng dấp thanh tú, tính tình nghịch ngợm, hờn trời oán đất. Vừa khai giảng đã hạ gục giáo bá tiền nhiệm, trở thành ông xã quốc dân.

Hai người này trở thành bạn cùng bàn.

Một núi không thể chứa hai hổ.

Người người đều cảm thấy, bọn họ hoặc là không nói một lời với nhau, làm người dưng, hoặc là tranh đấu đối lập, không hợp mắt nhau.

Thẳng đến một ngày, bọn họ nhìn thấy, hotboy xưa nay cao lãnh ấn người bạn cùng bàn của hắn lên tường hôn.

Toàn trường đều choáng váng cả rồi.]

[Ôi đờ mờ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Ấn trên tường hôn????!!!!]

[Văn án đạt điểm tuyệt đối, điểm tuyệt đối]

[Chị gái cố lên!]

Tống Dụ: “…”

Người trong cuộc bị ấn lên tường hôn.

Cậu đăng nhập vào tài khoản của mình.

Giữa một đám người đang ha ha ha ha.

Một bình luận phi thường làm người khác chú ý.

2515L Ông xã Dụ ca của cưng: ……

Đứng hình trong chốc lát.

[????]

[Là tôi mù sao? Chị em nào móc mắt ra cho tôi mượn dùng cái.]

[Ôi đệt đệt đệt đệt đệt!!!!! Thật sự là Dụ ca!! Là Dụ ca!!]

[………….]

[Chị em à, chế tiêu rồi. À không, chế nổi tiếng rồi!]

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê


Chương sau
Danh sách chương